Tác giả : Tề Quốc Lực
Nhà xuất bản : Nxb Lao động Xã Hội
Định dạng: PRC
GS. Tề Quốc Lực là người Mỹ gốc Hoa. Ông đã từng làm việc cho Tổ chức Y tế thế giới (WTO). Mới đây, ông được Bộ Y tế Trung Quốc mời về nước và đã tới Bắc Kinh, nói chuyện về sức khoẻ. Bài nói của ông đã được công chúng hoan nghênh và được đăng tải trên nhiều tờ báo của Trung Quốc. Tôi ở Mỹ về năm ngoái, trước ở Stan-pho(1) 6 năm. Tôi muốn giới thiệu rất nhiều cái mới. Gần đây, Thành phố Bắc Kinh đã tiến hành tổng điều tra. Thành phố chúng ta được 2 thứ quán quân (về bệnh lý học), một là quán quân huyết áp cao, một nữa là mỡ máu cao, rất đáng tiếc. Thành uỷ hết sức coi trọng, đã có văn kiện gửi xuống, yêu cầu các đơn vị hãy nghe thêm nhiều thông tin mới về giữ gìn sức khoẻ. Tôi đến đây cũng vì mục đích ấy. Giờ đây, tỷ lệ tử vong cao nhất là người 30 ¸50 tuổi. Với tuổi thọ như thế không phải là quý. Mỡ máu cao rất nguy hiểm. Ai cũng biết, tiêu chuẩn Quốc tế có một chỉ số : con người có tuổi thọ gấp từ 5 ¸7 lần tuổi thành thục thì trường thọ. Như vậy, tuổi thọ của người ta phải từ 100¸175 tuổi. Thế nhưng tại sao đều không đạt đến được ? Một nguyên nhân chủ yếu nhất là : không coi trọng giũ gìn sức khoẻ. Vấn đề này hết sức nghiêm trọng, đặc biết nhất là trong lãnh đạo. Cục bảo vệ sức khoẻ Nhà nước nhiều lần nhấn mạnh rằng : mỗi một người đều phải coi trọng sức khoẻ của mình. Hiện nay, tuyệt đại đa số là chết vì bệnh, rất ít người là chết vì gì. Lẽ ra phải là đại đa số chết vì già, còn thiểu số chết bệnh. Hiện tượng cực kỳ bất bình thường này đã đòi hỏi chúng ta phải mau chóng sửa chữa. Gần đây, Liên hợp quốc biểu dương nước Nhật Bản láng giềng của chúng ta. Vì sao biểu dương Nhật Bản ? Vì tuổi thọ của họ là quán quân thế giới. Tuổi thọ bình quân của nữ giới ở họ là 87,6 tuổi. Còn ở Trung Quốc chúng ta trong thập kỷ 50 là 55 tuổi, thập kỷ 60 là 57 tuổi. Hiện nay là 67,88 tuổi ; kém Nhật Bản đúng 20 tuổi. Điều nay không thể nào tha thứ được. Kinh nghiệm tiêu biểu của Nhật Bản là lấy xã, khu làm đơn vị, mỗi tháng giảng bài một lần về giữ gìn sức khoẻ, ai không đến nghe thì phải học bù. Chúng ta không có chế độ đó, ai muốn nghe thì nghe, không nghe thì thôi. Sau khi về nước, tôi đã hỏi nhiều người rằng nên sống bao lâu ? Có người bảo tôi 50, 60 tuổi là được rồi. Điều này chứng tỏ tiêu chuẩn của chúng ta quá thấp. Đại bộ phận họ không hề biết gì đến giữ gìn sức khoẻ, sống được sao hay vậy. Vấn đề rất nghiêm trọng. Tôi đã công tác ở bệnh viện được 40 năm. Tuyệt đại bộ phận người chết bệnh là rất đau khổ. Tôi đến đây mục đích rất rõ ràng. Tôi được sự uỷ thác khoa học, vâng theo chỉ thị của Bộ Y tế. Mong rằng mọi người đều coi trọng công tác giữ gìn sức khoẻ. Liên hợp quốc có nêu một khẩu hiệu :”Xin đừng để chết vì thiếu hiểu biết”. Rất nhiều người chết vì thiếu hiểu biết, thật phí quá. Tuổi thọ bình quân của trí thức chúng ta là 58,5 tuổi. Theo con số đó, tôi nghĩ :”Không tính giáo dục trước tuổi học, tiểu học 6 năm, trung học 6 năm, đại học y khoa 8 năm, thạc sỹ 3 năm, tiến sỹ 3 năm, sau tiến sỹ 3 năm, cộng là 29 năm. Học xong hết thì đã đến lúc không làm gì được nữa. Rất nhiều nhà khoa học không vượt qua được cái tuổi này” Tôi đã gặp tướng quân Trương Học Lương ở Stan-pho, đã tham gia lễ thọ 100 tuổi của ông ở NEWYORK. Tôi đã học được rất nhiều điều. Vừa vào cửa, nhìn thấy ông, chúng tôi đều hết sức kinh ngạc. Ông mắt không mờ, tai không điếc. Nhiều người hỏi ông : Thưa thiếu soái, thiếu soái làm thế nào mà sống lâu được như thế này ? Ông trả lời rất rõ ràng : “Không phải tôi sống lâu đâu mà là người ta sống cuộc đời ngắn quá” ý nghĩa của câu nói đó là : Anh sống ít thì lại bảo tôi sống lâu. Tình cảnh đó đến bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ mồn một. Còn chúng ta rất nhiều người lơ mơ, không hiểu biết gì về giữ gìn sức khoẻ. Như vậy, công tác của chúng ta cũng không tốt, vì chúng ta hàng ngày sống trong trạng thái không khoẻ mạnh. Tôi đã gặp rất nhiều người. Tôi cũng đã gặp Tống Mỹ Linh ở Trường Đảo. Họ đều sống rất lâu, đều trên 100 tuổi. Họ sống được, sao chúng ta lại không sống được ? Tôi rất lấy làm lạ. Rất nhiều người chúng ta sống được sao hay vậy ; Tư tưởng này nguy hại rất lớn. Các bạn đều biết giữ gìn sức khoẻ như thế nào chứ ? Thật ra, trên quốc tế, người ta họp ở Victoria có một tuyên ngôn. Tuyên ngôn này có 3 cái mốc. Mốc thứ nhất gọi là “ăn uống cân bằng”, thứ hai gọi là “vận động có ôxy”, thứ ba gọi là “trạng thái tâm lý”. Ba cái mốc đó, trên quốc tế đều biết nhưng rất nhiều người chúng ta chưa biết. Tiêu đề của 3 cột mốc đó không thay đổi, còn nội dung thì thay đổi luôn luôn. Tuổi thọ bình quân của con người trên trái đất là hơn 70 tuổi, chúng ta 67,88 tuổi, chưa đạt mức tuổi thọ bình quân. Đã có rất nhiều người lập được kỷ lục. Theo chỗ tôi biết, ở Anh quốc, có một người tên là Homan Kamen, năm nay đã 209 tuổi, trải qua 10 đời vua. Nếu không tin, tôi có thể cho các bạn số điện thoại. Lại có một bà Rumani năm nay 104 tuổi. Điều kỳ lạ hơn là lúc 92 tuổi, bà cụ còn cho ra đời một nhóc con bụ bẫm. Người ta sống được, còn chúng ta thì sống được sao hay vậy. Bạn có chịu sống được sao hay vậy chăng ?
Trích dẫn:http://adf.ly/1Qd6ct